Blog

Trọn Bộ Những Câu Stt Trời Trở Lạnh Ai Đọc Cũng Phải Run Lẩy Bẩy

16. Gió mùa về. Lạnh quá. Mình ghét Hà Nội vì vậy, vì cứ mỗi góc phố, mỗi con đường, mỗi khoảnh khắc, lại khiến tim nhói đau… Ai đó nói vết thương lòng rồi cũng sẽ lành, nhưng cần bao nhiêu thời gian? Cần bao nhiêu khoảng cách? Cần bao nhiêu yêu thương khác để có thể lấp đầy?

17. Ngoài đường thành phố đã lên đèn, ngõ vắng buồn tênh, một mình em giữa chiều đông lạnh giá. Gió đông từng đợt kéo về, rì rào bên hiên nhà, lọt qua khe cửa kính va đập vào nhau. Em muốn vùi mình trong chiếc chăn ấm như để trốn chạy khỏi không gian lạnh lẽo, cô độc.

18. Hôm nay, em một mình lang thang trên phố, đi qua những con đường mưa đan hơi lạnh… nhớ về anh… thèm một vòng ôm… thèm một hơi ấm cho lần sau cuối. Em sẽ khóc nốt hôm nay, sẽ thèm nốt hôm nay, sẽ nhớ về anh nốt hôm nay thôi nhé… để anh được yên an khi quyết định rời xa.

19. Ngày trở lạnh, cái âm u ngấm vào da thịt, gió heo may từng cơn từng cơn sượt qua kẽ tóc, thoáng rùng mình, chợt ngoảnh lại nhìn những thứ đã qua. Thoáng chốc những chuyện xưa cũ lũ lượt kéo nhau về.

20. Hà Nội vắt mình sang thu chỉ sau một cơn mưa to như trút nước. Nghe cái lành lạnh hiu hiu phả vào da lúc quanh quẩn phố phường mà sướng đến lịm tim. Dù cho thi thoảng có giật mình vì chưa quen, cứ như thể đã từng chia xa cái mùa gió se này từ lâu lắm.

stt trời trở lạnh

21. Em đến, ta bỗng yêu mùa đông rất lạ. Ta thích cảm giác từng cơn gió lạnh rợn người ùa vào vạt áo, tay run run mồi thuốc dạo phố vào mỗi buổi chiều. Em đến, ta yên bình, vui vẻ, phố cũng lặng lẽ và yên ả hơn, không ồn ào như trước.

22. Lối vắng chòng chành giấc mộng yêu đương, gió đông sang rải khắp phố phường, tháng 12 ngập ngừng theo những bước chân lạc nhịp… Khói thuốc đêm nay bận cõng những tâm tư nên phải chối từ lời mời của gió, nhờ vậy mà những nỗi niềm đã hóa thành thơ.

23. Chắc đã là không của riêng ai, tháng mười một ghé qua với những con gió héo hon rụng giữa lòng em và Huế. Tôi đã hẹn bao mùa quỳ rợp lối về, nay đâu đó trên những con ngõ nơi tôi không biết dã quỳ đã nở hay chưa? Không biết có vàng tươi và nhớ chăng một lời hứa cũ?.

24. Thực tình chẳng muốn vậy đâu, có trách thì phải trách tháng 11 sang làm con người ta lạnh lòng nhiều quá, trách những cơn gió tháng 11 kia sao cứ về đây cuốn hết kỷ niệm phai màu….

25. Phố vẫn mơ màng giấc ngủ đầu đông. Em ơi, gió ngọt lịm và trời xanh trong, rất lạ! Gió hát trên những nhành cây không lá, để tôi kể em nghe về một thành phố ven sông khắc khoải giao mùa, nhưng yên ả, giọt nắng hồng ngập ngừng tìm về đôi mắt xanh xanh….

stt trời trở lạnh

26. Cứ mỗi độ đông về, cái lạnh lại bắt đầu len lỏi trong từng góc phố, từng con đường nhỏ thân quen, từng trái tim đang thổn thức vì một người. Mùa đông mang đến cho ta thật nhiều cảm xúc.

27. Cái lạnh của mùa đông khiến lòng người tái tê. Tiếng gió vi vu, cuộn trào trong những cơn bão lòng càng làm thêm cô quạnh cái rét đầu đông. Mùa thu, mùa đổ lá đi qua, đổ vào lòng người bao nhớ thương vụng về nhưng da diết, đổ vào mắt ai cả trời chiều bình yên.

28. Anh thừa biết em sợ lạnh, anh cũng biết rõ em sẽ khổ sở thế nào mỗi khi mùa đông đến vậy mà mùa đông sắp tới anh bỏ em mà đi. Em tự hỏi tại sao anh không ở cạnh em thêm chút nữa, chỉ một chút nữa thôi cùng em trải qua mùa đông này.

29. Đã bao mùa đi qua, em từng ước sẽ có một người cùng em chung bước trên con mùa đường mùa đông lạnh giá. Em ước có một bàn tay sẽ đan cài vào một bàn tay, một cái ôm thật chặt để thỏa bao nỗi mong chờ, em ước có một người vì em mà nhẫn nại… Nhưng tiếc rằng,cuộc đời có mấy khi đủ vẹn nguyên cho những giấc. Em lại trở về với thực tại nơi em, mọi thứ hanh hao vỡ vụn.

30. Mùa đông! Mùa của những cơn gió lạnh, nhưng lại là cái cớ để con người ta cảm thấy cần gần nhau hơn. Mùa đông cũng là mùa của những chàng trai đem hơi ấm của bờ vai để trao gửi yêu thương, mùa của những cô gái đan dệt sợi len làm nên áo ấm.

stt trời trở lạnh

31. Những ngày này, những ngày cuối tháng mười với những loài gió mạnh mẽ xô vào lòng phố cái lạnh đầu mùa duyên dáng, những con nắng cũng mãnh liệt hơn, ấm áp hơn, chẳng khác chi chiếc hôn của ông mặt trời chớm hạ.

32. Chiều nay, trời cao nguyên gió lộng, nắng trong, bầu trời xanh thơ không gợn một bóng mây ở tận cuối chân trời tít tắp nhưng lòng tôi thì lại ủ đầy men say của thuở tình đầu. Bao năm rồi không biết có nhớ nhau? Dã quỳ kia liệu có một lần thấy mình cô đơn, mong manh trước nắng? Tôi về đây kiếm tìm nỗi nhớ mơ hồ, đâu đó xa xôi là bóng dáng của một nàng thiếu nữ tóc quá bờ vai, đứng một mình, có phải cũng đứng chờ ai?!

33. Em thấy lòng mình lạnh lẽo giữa những ồn ã đời thường, thấy mình chơ vơ khi nhìn quanh quẩn vẫn chẳng có lấy một bàn tay xòe ra cho em nắm. Hình như là em sợ, em sợ mùa đông sẽ giá buốt thêm đôi chút, em sợ dự báo ngày mai không khí lạnh tăng cường.

34. Hóa ra em cũng biết ghen tức với hạnh phúc của kẻ khác, nhất là lúc này. Em quen lắm cái sự cô độc giữa mùa lạnh, em cũng chẳng buồn ngó nghiêng nhìn trời mưa hay xanh xám, vì dù thế nào em vẫn sẽ phải đi một mình. Đi một mình đấy, anh biết không?

Related Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

Back to top button